Monday, May 29, 2023

Prophetic Dialogue as Approach to the Church’s Engagement with Stakeholders of the Technological Future (P.2/5)

 


2. Effects of Technological Shifts on Humanity

William Gibson, a science fiction writer widely credited with creating a subgenre called cyberpunk, said, “Technologies are morally neutral until we apply them.”[17] Much of the consequences that come out will depend on the intent and the actual application of those individuals and organizations who decide to make use of the technological inventions. Despite the many positive effects that technological advances will bring to human life in terms of health, economic and social benefits, negative consequences can also appear, taking humanity towards undesired directions.

2.1. Loss of Privacy

Living in a digitally inter-connected world, while there are enormous benefits in being able to share and access information, the risks of loss of privacy is real. In the age of Google search and social media, we are already forced to make Faustian bargains in order to be able to use free and convenient services provided by a few powerful organizations. Every search we make, every like we hit, every comment we post, every video we click, every product we seek, information about us is being noted by computer algorithms, which based on all the collected data about us, will provide us with product advertisements and content that will most likely appeal to our interests and sensibility.

Loss of privacy is not just about companies trying to make a profit by harvesting personal information about us. Technological developments can lead to a society where we are unceasingly being observed by the authority in the name of maintaining social order. According to the report “The Global Expansion of AI Surveillance,” the proliferation of AI around the world is taking place at a rapid pace. “A growing number of states are deploying advanced AI surveillance tools to monitor, track, and surveil citizens to accomplish a range of policy objectives—some lawful, others that violate human rights, and many of which fall into a murky middle ground.”[18] It is not surprising that China, an authoritarian state, is the most significant driver of AI surveillance worldwide. Huawei alone provides surveillance technology to at least 50 countries. This compares to the largest Japanese company NEC Corporation with 14 countries, and the largest American company IBM with 11 countries. Because of China’s long experience of building a system of digital surveillance with its own citizens, its know-how is highly sought after by regimes bent on curtailing individual freedom and civil liberties.[19] In the future, the development of AI and Internet of Things (IoT) may lead to the biggest surveillance network humanity has ever experienced. Everyone will be monitored and tracked everywhere, all the time and from every angle.

2.2. Job Displacement

The development of AI and automation will no doubt have significant impact on the job market, where job loss will be seen in both the blue as well as the white-collar sectors. In the digital revolution, if robots could do most things that people can do—and a better job at that—the number of jobs left for human will be severely limited. Business owners set their priority at profit making, which makes investment in robots that do not take a salary, break, sick or maternity leave an obvious choice.

It is not hard science, however, how many jobs will be lost due to automation. In 2013, Oxford academics Carl Benedikt Frey and Michael A. Osborne co-authored a widely cited paper (over 4,000 times) stating that by the mid-2030s, 47 percent of US jobs are at high risk of AI replacement. The top 5 included telemarketers, insurance underwriters, sports referees, cashiers and chefs.[20] However, recently, the authors published an article emphasizing that the idea that half of the jobs in the US will be automated is a misunderstanding of the paper. The authors clarified that the study referred to did not make predictions, but rather provided an estimate of how susceptible existing jobs are to automation from the development of artificial intelligence and mobile robotics. The study indicated that 47% of jobs are technically automatable. The study has been misrepresented to suggest an employment apocalypse, when in fact it only showed the vast potential for automation, similar to what happened at the onset of the Second Industrial Revolution.[21]

In reality, the impact of AI and automation on jobs will vary according to various economies. There are three possible results: eliminating jobs, enhancing existing jobs, and creating new jobs. A study of 11 Asian economies by MIT Technology Review, predicts that in the next five years, on average automation will result in elimination of 12 percent of jobs while 8 percent of the jobs will be enhanced by AI capabilities. In all but one economy, the number of jobs eliminated exceed those created. Emerging markets such as Vietnam and Indonesia where the manufacturing sector is large and process-driven, jobs eliminated outnumber jobs enhanced by two to one.[22]

2.3. Growing Inequality

Even though technological progress has created opportunities for many, there is a worrisome trend towards increasing global inequality. According to Oxfam, in 2018 the 26 richest people in the world owned as much as 50 percent of the bottom half in the world. Between 2017 and 2018, a new person was added to the global billionaire list every two days. Yet, nearly half of humanity was making it on less than 5.50 USD a day.[23] There is concern that technological progress, instead of mitigating this situation, ends up exacerbating it even more because most of the wealth and power is concentrated in global tech or technology related giants such as Microsoft, Apple and Amazon. Development of AI and automation will result in profits skyrocketing for these firms while people are losing jobs and regular income. The irony is that AI will most likely be used by powerful companies to figure out how to selectively address various issues plaguing human society, at the same time maximize productivity and profit for themselves, but not employed to address the very problem of inequality which the very development of AI is a significant contributing factor.

Some have even envisioned a future in which inequality will be prevalent due to unequal access to certain revolutionary technological developments. The Israeli historian Yuval Noah Harari presents a possibility where AI is applied to bioengineering which helps humans to upgrade their physical health, lengthen their life span, and increase their cognitive abilities. In this case, wealthy people will take advantage of these opportunities while the poor are left behind, creating a giant gap between them. Human society might be split into biological castes with real differences between the haves and the have-nots.24] Needless to say, the rich and powerful, or the superhuman elite will constitute a small percentage of the total population; however, they are the ones who control and have access to all the data, the most important asset of the digital era. It is no wonder why tech giants such as Google, Facebook, Baidu and Tencent are racing to amass as much data as they possibly can. Every little bit of data that we are giving (voluntarily or unknowingly) to these companies by using their free email services, chatting and photo sharing apps, and entertainment platforms is contributing to their long term aim at data hegemony. The more personal data are given to governments and corporations, the more risk we have in losing our social, economic and political control to them.

2.4. Social Instability

Andrew Yang, former 2020 US Presidential candidate, once remarked, “All you need is self-driving cars to destabilize society. That one innovation will be enough to create riots in the street. And we’re about to do the same thing to retail workers, call center workers, fast-food workers, insurance companies, accounting firms.”[25] The outlook proposed by Yang and others has been characterized as “robot apocalypse,” which warns of a rather extreme and pessimistic economic and social future. Although reports have painted both rosy as well as gloomy job futures as a result of automation, many have become increasingly uneasy with monopolistic behavior exhibited by tech giants who are trying to build ultra-efficient machines and other instruments to augment human life. While benefits brought about by technological progress is undeniable, questions arise as to whether the negative impact will result in social instability when new genetic treatments that could extend one’s longevity could only be accessed by the wealthy elite. Likewise, will the access to brain-computer interface (BCI) implants help the rich to gain cognitive capability but cause resentment among the underprivileged and lead to civil unrest and terrorism? Social instability in the forms of protests, demonstrations, riots and violent uprisings can result not only from massive number of people’s livelihood being severely affected by a sudden influx of robots but also from the resentment towards very real inequality—economically, socially, politically, and even biologically—brought about by technological progress.

2.5. Dependence on Technology

Dependence on technology is a major concern in today’s society, as individuals and societies increasingly rely on digital technologies to perform various tasks and solve problems. While technology has undoubtedly brought numerous benefits, including increased efficiency and convenience, its overreliance can lead to a range of potential risks and challenges. One of the primary risks associated with technology dependence is the vulnerability to system failures and cyber attacks.[26] As we become more reliant on technology, a large-scale power outage or cyber attack on critical infrastructure systems could have severe consequences. Moreover, the use of technology to automate and simplify tasks could reduce critical thinking skills, leading to a lack of creativity and innovation in society.

Another issue arising from technology dependence is the reduction in face-to-face interaction. With the increasing use of technology for communication and social interaction, people may miss out on the benefits of human connection, which is an essential aspect of social well-being. Over-reliance on algorithms and AI is another risk of technology dependence. The more sophisticated and capable these technologies become, the more likely we are to rely on them to make decisions and solve problems, which could lead to a lack of human judgment and accountability. Social isolation is another concern that comes with the use of technology. Individuals who are already vulnerable to social isolation and loneliness may be further disconnected from society due to their dependence on technology.[27]

2.6. Environmental Impact

The rapid pace of technological development is bringing about significant changes in society, but it also has a significant impact on the environment.[28] The energy consumption required for digital technologies is one of the main sources of environmental damage. Data centers and large-scale computing systems require a considerable amount of energy to operate, contributing to greenhouse gas emissions and global warming. This growing trend highlights the need for more sustainable practices in the technology industry, as well as the need for more energy-efficient and environmentally-friendly designs.

Another major concern arising from technological development is the increase in e-waste generated by discarded gadgets and devices. E-waste contains toxic materials that can harm the environment and human health if not disposed of properly. The production of digital technologies also requires the consumption of natural resources, such as minerals and metals, often extracted in environmentally damaging ways. The construction of data centers and other technology infrastructure requires large amounts of land, which can lead to deforestation and other environmental damage. The transportation of goods and people associated with the technology industry also contributes to air pollution, particularly in areas with high concentrations of tech companies and workers. The significant amount of water needed for cooling and other purposes in data centers and other technology infrastructure can also lead to water scarcity and other environmental issues.

This reality has prompted a need for promoting digital sustainability which refers to the concept of designing, producing, and using digital technologies in a way that minimizes their negative impact on the environment and promotes long-term sustainability.[29] This involves implementing practices that reduce energy consumption, minimize waste, use environmentally-friendly materials, and reduce the carbon footprint of digital technologies. Digital sustainability also encompasses the responsible use of technology by individuals and organizations, including reducing e-waste, promoting recycling, and using technology in a way that reduces overall environmental impact. The goal of digital sustainability is to ensure that the benefits of digital technology can be enjoyed without compromising the health of the planet and its resources.

2.7. World Peace

World organizations such as the United Nations, the World Bank and the Red Cross are placing their hopes on AI’s ability to process massive amount of data and analyze complex factors that contribute to humanitarian disasters such as famine, mass migration as well as political and religious conflicts among peoples and nations.[30] By predicting where and when these happenings would take place based on available information, efforts could be made in order to thwart the realization of such calamities. There is an optimistic thinking that Big Data and tools to analyze them will ultimately lead to solving many issues plaguing the world.

Although there are researchers such as Timo Honkela who are trying to find ways to build a “peace machine” that can bridge human divides in language, culture and emotions,[31] others are building AI based weapons. According to an article in Forbes magazine,
The rapid development of AI weaponization is evident across the board: navigating and utilizing unmanned naval, aerial, and terrain vehicles, producing collateral-damage estimations, deploying “fire-and-forget” missile systems and using stationary systems to automate everything from personnel systems and equipment maintenance to the deployment of surveillance drones, robots and more are all examples.[32]
Many individuals, organizations and governments are involved in the debate around ethical issues surrounding AI and autonomous weapon systems. The UN Secretary-General António Guterres stated in a Tweet on 26 March 2019, “Autonomous machines with the power and discretion to select targets and take lives without human involvement are politically unacceptable, morally repugnant and should be prohibited by international law.”[33] To date, 28 countries have called for prohibition of fully autonomous weapons also known by the ominous title of “killer robots.”[34] Notably among them is the Holy See and China. China, however, only calls for banning the use of fully autonomous weapons but not for their development and production. Peter Singer, a specialist in 21st century warfare commented, “They’re simultaneously working on the technology while trying to use international law as a limit against their competitors.”[35] It is not surprising considering China is on the list of countries alongside the US, Russia, the UK, Israel, and South Korea who are involved in the rat race in developing these types of weapons.[36] The international diplomatic process to set up norms on their development and use has, unfortunately, been much slower than the pace by which the competitors have engaged in their research and development. The commitment of the United States to this race is undoubtedly stemmed by China’s own determination to challenge American place as the world’s superpower. President Xi Jinping has set the goal for China to become the world leader in AI by 2030 with its military innovation an essential part of this agenda.

2.8. Responsibility and Accountability

As technology becomes more integrated into our daily lives, there are growing concerns about responsibility and accountability.[37] One of the primary issues is determining who is responsible for the outcomes of advanced technologies such as artificial intelligence (AI). For instance, if an autonomous vehicle causes an accident, should the manufacturer, owner, or software developer be held accountable? The ethical considerations associated with the use of advanced technologies, including AI, robotics, and biotechnology, are also growing. As these technologies become more sophisticated, they raise questions about privacy, security, and human rights implications. The concern for bias and discrimination in algorithms and AI-based technologies is also increasing, with facial recognition technology having higher error rates for people of color, raising concerns about racial bias.

Cybersecurity threats are another major issue with more sensitive information being stored and transmitted online. State actors, hackers, and cybercriminals can exploit vulnerabilities in systems, raising concerns about how to prevent and mitigate these risks. As technology companies become more powerful, there are concerns about their social responsibility. Critics argue that social media platforms have contributed to the spread of misinformation and polarization, and that these companies need to do more to address these issues.[38] Lastly, there is a growing need for regulation and governance of advanced technologies to ensure they are used responsibly and ethically. However, there is also concern about the potential for overregulation and stifling innovation.

2.9. Impact on Religion

Trends in the development of digital technologies is expected to have a significant impact on faith and religiosity in various ways. One significant impact is the greater access to religious information, including texts, teachings, and traditions from diverse sources. This could lead to a greater understanding and appreciation of different religions and faiths, and provide opportunities for interfaith dialogue and collaboration. Another impact of digital development is the potential for new forms of religious expression. For instance, virtual reality may be used to create immersive religious experiences, while social media platforms could be used to share and discuss religious ideas and practices.

However, one growing concern among some religious leaders is the erosion of traditional religious authority due to digital development trends. Digital technologies have made it easier for people to access information and ideas from a variety of sources, potentially undermining the authority of traditional religious institutions and leaders. For example, access to non-traditional or non-mainstream sources of religious knowledge may create confusion and uncertainty about which sources are legitimate or authoritative, leading some people to question the authority of traditional religious institutions and leaders.[39] Moreover, the trend towards decentralization in digital development may also challenge traditional religious authority structures. Individuals and smaller religious groups may have greater access to religious texts and teachings, potentially sharing their own interpretations and ideas with a wider audience.[40] This can potentially challenge the authority of traditional religious institutions and leaders, who may be seen as less relevant or necessary in a more decentralized religious landscape.

Similarly, disintermediation in digital development may also impact religious authority. This refers to the use of digital platforms and tools to connect individuals directly with religious texts, teachings, and communities, bypassing traditional intermediaries such as religious leaders, institutions, or structures. This may empower individual believers to explore and interpret religious texts and teachings in new ways without relying on traditional religious authorities to provide guidance or interpretation, leading to greater fragmentation and diversity within religious communities.

In essence, digital technology has had and will continue to have a significant impact on human society, with both positive and negative consequences. While the benefits are undeniable, it's crucial to acknowledge and address the potential downsides. This section delved into the possible negative outcomes not to discredit technology’s potential and realized benefits but to recognize that scientific and technological progress, despite being aimed at human betterment, isn't immune to risks and dangers. Although scientists and technologists may intend to create positive change, the application of their discoveries takes place within a complex framework of politics, economics, and society. This construct is rife with individuals and institutions vying for power, wealth, and control, and it’s often fueled by personal biases and agendas. Thus, technological advancements, even with good intentions, may cause unintended harm. It can erode our privacy, disconnect us from reality, and hinder our capacity for deep thought and introspection. These present and potential risks highlight the need for a critical and mindful approach to technological progress and its impact on human and environmental well-being. Therefore, we must strike a balance between the pursuit of technological advancements and the promotion of human and ecological flourishing. The key is to approach progress with discernment, always considering its potential impact on society and the planet. Only then can we ensure that technology serves us rather than the other way around.

_________
  17. William Gibson Interview, http://josefsson.net/gibson/
18. Steven Feldstein, “The Global Expansion of AI Surveillance,” Carnegie Endowment for International Peace (17 September 2019), https://carnegieendowment.org/2019/09/17/global-expansion-of-ai-surveillance-pub-79847.
19. Alina Polyakova and Chris Meserole, “Exporting digital authoritarianism: the Russian and Chinese Models,” Brookings Institute, https://www.brookings.edu/wp-content/uploads/2019/08/FP_20190827_digital_authoritarianism_polyakova_meserole.pdf.
20. Carl Benedikt Frey and Michael A. Osborne, “The Future of Employment: How Susceptible Are Jobs to Computerisation?” Technological Forecasting and Social Change 114 (2017): 254-280.
21. Carl Benedikt Frey and Michael A. Osborne, “Automation and the Future of Work—Understanding the Numbers,” Oxford Martin School, April 13, 2018, https://www.oxfordmartin.ox.ac.uk/blog/automation-and-the-future-of-work-understanding-the-numbers/.
22. “Asia’s AI agenda—AI and human capital,” MIT Technology Review (2019), https://s3-ap-southeast-1.amazonaws.com/mittr-intl/AsiaAItalent.pdf.
23. Oxfam, https://www.oxfam.org/en/5-shocking-facts-about-extreme-global-inequality-and-how-even-it
24. Yuval Noah Harari, 21 Lessons for the 21st Century (New York: Spiegel & Grau, 2018): Kindle edition.
25. Kevin Roose, “His 2020 Campaign Message: The Robots Are Coming,” New York Times, February 10, 2018, https://www.nytimes.com/2018/02/10/technology/his-2020-campaign-message-the-robots-are-coming.html?rref=collection%2Fsectioncollection%2Ftechnology&fbclid=IwAR0rPXVy5qafyLiJXqKFnKiBgid3mbm45acWoDTaiIMYSkzJ3J3bNuk9oXc
26. Ker Bailey, Andrea Del Miglio, and Wolf Richter, “The Rising Strategic Risks of Cyberattacks,” McKinsey Quarterly, May 1, 2014, https://www.mckinsey.com/capabilities/mckinsey-digital/our-insights/the-rising-strategic-risks-of-cyberattacks
27. Medicial News Today, “Negative Effects of Technology: What to Know,” February 25, 2020, https://www.medicalnewstoday.com/articles/negative-effects-of-technology.
28. Geneva Environment Network, “Data, Digital Technology, and the Environment,” Geneva Environment Network, November 25, 2021, https://www.genevaenvironmentnetwork.org/resources/updates/data-digital-technology-and-the-environment/.
29. Rebellion Research, “What Is Digital Sustainability?” Rebellion Research, July 24, 2021, https://www.rebellionresearch.com/what-is-digital-sustainability.
30. “How AI Could Unlock World Peace,” BBC, February 19, 2019, https://www.bbc.com/future/article/20190219-how-artificial-intelligence-could-unlock-world-peace
31. Niko Nurminen, “Could Artificial Intelligence Lead to World Peace?” Aljazeera, May 30, 2017, https://www.aljazeera.com/indepth/features/2017/05/scientist-race-build-peace-machine-170509112307430.html
32. Jayshree Pandya, “The Weaponization of Artificial Intelligence,” Forbes, January 14, 2019, https://www.forbes.com/sites/cognitiveworld/2019/01/14/the-weaponization-of-artificial-intelligence/#7834fc433686
33. “Autonomous weapons that kill must be banned, insists UN chief,” UN News, March 25, 2019, https://news.un.org/en/story/2019/03/1035381
34. “Campaign to Stop Killer Robots,” November 22, 2018, https://www.stopkillerrobots.org/wp-content/uploads/2018/11/KRC_CountryViews22Nov2018.pdf
35. Melissa K. Chan, “China and the US are Fighting a Major Battle over Killer Robots and the Future of AI,” Time, September 13, 2019, https://time.com/5673240/china-killer-robots-weapons/
36. Justin Rohrlich, “Report: Kill the Idea of Killer Robots before They Kill Us,” Quartz (9 May 2019), https://qz.com/1614684/killer-robots-must-be-stopped-pax-tells-the-world/
37. See Mark Coeckelbergh, AI Ethics (Boston, MA: MIT Press, 2020): Kindle edition.
38. Ally Daskalopoulos et al., “Thinking Outside the Bubble: Addressing Polarization and Disinformation on Social Media,” CSIS, September 27, 2021, https://journalism.csis.org/thinking-outside-the-bubble-addressing-polarization-and-disinformation-on-social-media/.
39. Anthony Le Duc, “The Way, the Truth and the Life: Asian Religious Communication in the Post-Truth Climate,” Religion and Social Communication 16, no. 1 (2018): 28-29.
40. Le Duc, “The Way, the Truth and the Life,” 29.

Saturday, May 27, 2023

Prophetic Dialogue as Approach to the Church’s Engagement with Stakeholders of the Technological Future (P.1/5)

 

ABSTRACT
This paper explores the role of the Catholic Church in the emerging cognitive revolution driven by science and digital technology, and its engagement with stakeholders in technological development. It begins by emphasizing the immense potential of this new era and the transformative impact these technological shifts can have on humanity. Instead of questioning the relevance of religion in this context, the paper proposes a framework of “prophetic dialogue” as an effective means for the Church, as a stakeholder itself, to engage with other stakeholders. The concept of prophetic dialogue, traditionally applied to discussions on Church mission, is presented as an appropriate and effective approach for engaging with stakeholders of the technological future, including innovators, policymakers, and consumers. The framework of prophetic dialogue comprises two interrelated aspects: energizing communication and criticizing communication. By employing these aspects in a prophetic manner, the Church can actively participate in shaping the future of technology while also safeguarding itself against potential negative consequences of technological advancements. The central thesis of the paper is that prophetic dialogue empowers the Church to adopt a proactive and relevant role in influencing the course of human development. Through engaging in dialogue with various stakeholders, the Church can advocate for ethical considerations, the common good, and the preservation of human dignity in the realm of technological progress. The paper contends that the Church’s involvement is essential in shaping a future that aligns with its moral principles and fosters the well-being of all individuals and communities. By actively participating in the dialogue surrounding technological advancements, the Church can contribute to the development of a society that upholds its values and promotes the greater good. This paper provides an important exploration of the Catholic Church’s engagement in the new milieu and offers insights into how religious institutions can navigate the challenges and opportunities presented by the digital future.
Keywords: prophetic dialogue, digital technology, digital future, stakeholders

Humanity is once again standing at the threshold of a cognitive revolution, but this time, the changes will be driven by science and digital technology. The potential of this new era is vast, with unprecedented advances in fields ranging from medicine and transportation to artificial intelligence and space exploration. This revolution promises to take us into uncharted territories and transform our very existence in ways never before imagined. As we look back in history, we see that the cognitive revolution that occurred over 70,000 years ago enabled Homo Sapiens to revolutionize their communication and socialization methods, leading to groundbreaking advancements in agriculture, industry, and science. Now, we have science and technology as the driving forces behind the current revolution.

As we navigate this new era, it is essential to re-examine our relationship with technology and what it means to be human. While philosophy, religion, and interdisciplinary thought have long grappled with such questions, this paper sets its sights on the role of the Catholic Church in the new context, investigating how it can engage with various stakeholders of technological development. Rather than questioning the validity of religion in the face of this massive change, the paper explores how the Church can manifest itself, proposing a framework of “prophetic dialogue” as an approach to religious engagement. This approach involves a respectful and constructive conversation between different stakeholders, including technology innovators, policymakers, and everyday consumers.

Through this paper, I aim to identify current and future trends in technological development and their potential impact on humanity. I also introduce the concept of prophetic dialogue and its relevance to this context, and apply this framework to religious engagement with various stakeholders. The framework of prophetic dialogue entails two inter-related aspects – energizing dialogue and criticizing dialogue. I will delineate how the Church can carry out these two aspects in context of dialogue with various stakeholders. The thesis of this paper is that the approach of prophetic dialogue will enable the Church to actively participate in shaping the future of technology while also taking control of how the life of the Church itself is impacted by technological advancements. It is a pro-active attitude and strategy of engaging with the various sectors to ensure that the Church continues to exert the proper influence over the course of human development.


1. Trends in Technological Development


To begin the discussion on the role of religion in the face of scientific and technological advancements, it is necessary to first examine some of the notable digital innovations that are anticipated for both the near and distant future. As posited by futurist Gerd Leonhard, there are numerous “megashifts” that are poised to occur in the realm of technology.[1] Briefly, the most important megashifts include:

Digitalization: The concept of “digitalization” is often confused with “digitization,” which is the process of converting analog data into digital format for computer processing. Examples of digitization include converting typewritten text, VHS videos, and LP music into digital formats.[2] However, digitalization refers to a broader transformation that involves various industries and activities as a result of increased use and availability of digital technology. This transformation includes the integration of digital technology into business processes, the creation of new digital products and services, and the development of new business models that leverage digital technology. Thus, digitalization encompasses the way modern life is reshaped and adapted to digital communication and media infrastructures. In the business realm, Gartner defines digitalization as “the use of digital technologies to change a business model and provide new revenue and value-producing opportunities.”[3] This new model affects every sector, and businesses must either transform or face extinction.

Mobilization: The prevalence of digital technology in all aspects of modern life has given rise to a phenomenon known as mobilization, in which such technology is ubiquitous and always accessible. The impact of mobilization has been profound, affecting the ways in which we live, work, and interact with one another. For instance, it has facilitated new forms of communication and collaboration, as well as enabling us to access and share information in previously unprecedented ways. With mobile devices, we can work remotely, participate in virtual meetings, and take part in online education and training from anywhere in the world. Mobilization has created a new class of “digital nomads” who use technology to stay connected and productive while traveling the world.[4] Entertainment has also been transformed by mobilization, allowing users to stream music, movies, and TV shows on the go, and to play games and interact with others in real-time. As technology continues to advance, we can anticipate even more portable and flexible devices, such as wearables and brain-computer interfaces, which will further integrate digital technology into our daily lives. In essence, mobilization means that digital technology is always on hand, anytime, and anywhere, from our phones and tablets to our watches and even our bodies.

Screenification: Screenification is the integration of digital screens and displays into more aspects of our daily lives. This trend is fueled by advancements in display technology and the increasing prevalence of mobile devices and the internet of things. Screenification is observable in various applications, such as smart home devices with built-in displays, wearable devices like smartwatches and augmented reality headsets, and interactive public displays and digital signage. A key feature of screenification is the ability to show dynamic, real-time information and data, such as weather updates, traffic alerts, and social media feeds. This allows users to stay up-to-date and provides new opportunities for interactivity and engagement. Screens are gradually replacing traditional paper mediums,[5] such as newspapers, magazines, and restaurant menus, and replacing physical knobs and dials with touch buttons. They also serve as replacements for display boards, billboards, and information boards. In addition, screens can be used as alternatives to paintings and photographs by displaying digital scenery on an apartment window. Looking ahead, screenification may continue to evolve, with the potential for screens to be placed on our eyes, augmenting our vision to see details in new ways. As a result, screenification will likely become even more pervasive, making screens an integral part of our daily lives.

Disintermediation: The trend of disintermediation is becoming increasingly prevalent, allowing parties to engage directly in transactions and processes without the need for intermediaries.[6] Thanks to advances in digital technology, communication and transactions between producers and consumers, buyers and sellers, and other parties are now more direct and efficient. In the past, intermediaries such as record labels and publishers were needed to access an artist or writer’s work, but now, we can access them directly through various digital channels. E-commerce platforms like Amazon and Alibaba have made it possible for consumers to buy products directly from manufacturers and wholesalers, bypassing traditional retail supply chains. Similarly, peer-to-peer lending platforms like LendingClub and Prosper have enabled borrowers to obtain loans directly from investors, without the need for traditional financial intermediaries like banks.[7] In industries like travel and hospitality, platforms such as Airbnb and Uber have disintermediated traditional hotels and taxi services by enabling direct interactions between hosts and guests, and drivers and passengers. Disintermediation has also made it possible for people to sell and rent out their homes to tourists without having to go through an agent. This trend is expected to continue, as digital technology continues to advance, allowing for even more direct and efficient interactions between parties in various industries.

Decentralization: Decentralization is a concept that involves distributing control and decision-making away from a central authority or organization through the use of distributed networks and protocols, and it is closely related to disintermediation. Centralized systems rely on a single entity or organization to control and make decisions about how the system operates, while decentralized systems distribute control and decision-making across a network of nodes or participants without the need for intermediaries or central authorities. Decentralization offers many benefits,[8] including increased security, transparency, resilience, and autonomy for individual users or participants, while reducing costs, increasing efficiency, and creating new opportunities for innovation and value creation. However, decentralization also poses challenges, such as the need for new governance models and incentive structures to ensure the network operates fairly and efficiently, and the requirement for new skills and technical knowledge to participate effectively. Decentralization is a crucial principle of Web 3.0, also known as the “decentralized web,”[9] which relies on decentralized networks and blockchain technology to enable direct peer-to-peer interactions without intermediaries. Web 3.0 is built on decentralized networks and protocols that allow users to interact and transact directly without intermediaries such as banks, governments, or online platforms. Decentralized networks are typically distributed across multiple nodes, with each node contributing to the network’s overall processing power and security. Blockchain technology is a key enabler of decentralization in Web 3.0, as it allows the creation of trustless systems that facilitate direct interactions between parties without the need for intermediaries. Blockchains are distributed ledgers that record transactions in a secure and transparent manner, without relying on a central authority.

Transformation: Transformation in the digital development context implies a more significant change than simply innovation or modification. It denotes a process of becoming a new entity that can adapt to the demands and conditions of a new environment. Transformation can occur at personal, social, and economic levels. One instance of transformation is in the emerging field of neurotechnology, which utilizes devices and techniques to directly interface with the human brain. It has the potential to revolutionize our understanding of the brain and facilitate new forms of communication and interaction between individuals and technology. In the future, transformation could involve humans becoming cyborgs or genetically engineered to achieve better physical health and longevity. Prosthetic limbs are one example of this, as they enable individuals with amputations to regain mobility and functionality. The latest prosthetics technology has allowed the development of increasingly sophisticated and integrated devices controlled directly by the user’s thoughts. Brain-computer interfaces (BCIs) are another example of transformation, allowing individuals to control computers or devices with their thoughts. BCIs can help people with disabilities communicate or control robotic devices or prosthetics.[10] Furthermore, future advancements in fields like nanotechnology and biotechnology could enable even more integration between technology and human biology, such as nanobots for tissue repair or gene editing for enhanced traits or capabilities.

Intelligization: This shift has to do with the development of artificial intelligence (AI), which is seen as key to the running of society in the present and future. According to Oxford Reference, AI is “the theory and development of computer systems able to perform tasks normally requiring human intelligence, such as visual perception, speech recognition, decision-making, and translation between languages.”[11] Quartz provides a more understandable explanation of AI as follows:
Artificial intelligence is a software, or a computer program, with a mechanism to learn. It then uses that knowledge to make a decision in a new situation, as humans do. The researchers building this software try to write code that can read images, text, video, or audio, and learn something from it. Once a machine has learned, that knowledge can be put to use elsewhere.[12]
The trend of intelligization denotes the growing integration of AI technologies into various aspects of our lives, including work, communication, entertainment, transportation, and healthcare. By employing machine learning, natural language processing, robotics, and other forms of AI, intelligization aims to automate tasks, enhance human decision-making, and develop novel human-machine interactions. This holds great potential for improving productivity, efficiency, and innovation across a wide range of industries and domains. For instance, in the workplace, intelligization can automate mundane tasks, allowing workers to dedicate their attention to more complex and creative tasks. In healthcare, AI can analyze medical data and assist with diagnosis and treatment decisions.[13] In transportation, AI can optimize traffic flow and minimize congestion, while in entertainment, AI can provide personalized and engaging experiences for users.[14] The integration of AI technologies into various domains of our lives underscores the significance of intelligization in shaping our future, and it is vital to continuously explore its potential to further enhance our daily lives.

Automation and Robotization: Automation and robotization are related concepts that involve the use of technology to streamline and optimize processes and tasks that were previously performed by humans. Automation refers to the use of software, machines, robots, and other digital technologies to perform tasks such as data entry, quality control, and assembly line operations. The goal of automation is to improve efficiency, productivity, and accuracy, while reducing the need for human intervention in routine tasks. Robotization, on the other hand, specifically refers to the use of robots to perform tasks that were previously performed by humans. Robots are intelligent machines that can be programmed to perform a wide range of tasks, from manufacturing and assembly line operations to healthcare and customer service. The key difference between automation and robotization is that automation is a more general term that encompasses a wide range of technologies, while robotization specifically refers to the use of robots. However, the two concepts are closely related, as robots are often used in automation systems to perform tasks that are too complex, dangerous, or repetitive for humans. Both automation and robotization have the potential to significantly improve productivity, efficiency, and quality in a wide range of industries, from manufacturing and healthcare to finance and transportation. The creation of robots to assist in the daily life of human is expected to be more conspicuous. Intelligization has the potential to accelerate robotization by enabling robots to perform more complex and intelligent tasks. By integrating AI technologies, robots can become more autonomous and adaptable, and able to operate in a wider range of environments and social contexts.[15] Prices for robots will decrease as more people buy them and science makes advances in components such as agility, natural language understanding, image recognition and battery power—things that make robots more aesthetically attractive and useful.[16] In a more sinister prospect, robots will also be created to engage in warfare between nations and states, and could be activated for deadly missions.

Anticipation: Artificial intelligence (AI) has revolutionized the way we process and analyze data to anticipate future events. For example, in the future, AI-powered personal assistants can analyze patterns in behavior to predict future actions and needs. They can anticipate changes in schedules, reschedule appointments, and rebook airline tickets. AI doctors can predict health issues by analyzing medical records, genetic information, lifestyle factors, and environmental factors. Advanced algorithms and machine learning techniques identify patterns and correlations to predict potential health risks or issues. Predictive analytics is another tool used by AI doctors to identify individuals at high risk of developing certain health conditions, allowing for early intervention and preventative measures. In law enforcement, AI-powered tools analyze crime data, social media activity, and other sources of information to identify potential crime hotspots or predict where certain types of crimes may occur. Machine learning algorithms can identify patterns and correlations that human analysts may not have noticed, allowing law enforcement agencies to allocate resources more effectively and proactively prevent crime. AI can also analyze demographic and socioeconomic data to identify communities that may be more vulnerable to crime or other social problems. By using this information to target resources and interventions, law enforcement agencies can improve public safety. The integration of AI with the internet of things (IoT) will further enhance the ability of people, animals, and objects to share data and anticipate future events, leading to more efficient and effective decision-making across a wide range of industries.

_________

1. Gerd Leonhard, Technology Vs. Humanity: The Coming Clash Between Man and Machine (UK: Fast Future Publishing Ltd., 2016).
2. Jason Bloomberg, “Digitization, digitalization, and digital transformation: confuse them at your peril,” Forbes, April 29, 2018, https://www.forbes.com/sites/jasonbloomberg/2018/04/29/digitization-digitalization-and-digital-transformation-confuse-them-at-your-peril/#1b48dc022f2c
4. Clifford Chi, “What is a Digital Nomad and How Do You Become One?” Hubspot, October 10, 2022, https://blog.hubspot.com/marketing/digital-nomad.
5. Rachel Nuwer, “Are Paper Books Really Disappearing?” BBC, January 26, 2016, https://www.bbc.com/future/article/20160124-are-paper-books-really-disappearing
6. Bernd W. Wirtz, Digital Business and Electronic Commerce. Springer Texts in Business and Economics (Cham, Switzerland: Springer, 2021), 283.
7. Jerry Brown and Jordan Tarver, “LendingClub Vs. Prosper Personal Loans 2023,” Forbes, September 22, 2021, https://www.forbes.com/advisor/personal-loans/lending-club-vs-prosper/.
8. Doug Petkanics, “The Benefits of Decentralization,” Medium, November 15, 2016, https://medium.com/@petkanics/the-benefits-of-decentralization-aa40c3a448e2.
9. Werner Vermaak, “What is Web 3.0? Decentralized Web Explained,” Coinmarketcap, 2023, https://coinmarketcap.com/alexandria/article/what-is-web-30-decentralized-web-explained.
10. Society for Neuroscience, “Brain-Computer Interface Advances Improve Prosthetics, Therapies: Advances Offer Help for Quadriplegic, Stroke, Amputee, and Blind Patients,” Science Daily, November 6, 2018, www.sciencedaily.com/releases/2018/11/181106121415.htm.
11. Oxford Reference, https://www.oxfordreference.com/view/10.1093/oi/authority.20110803095426960.
12. Dave Gershgorn, “The Quartz guide to artificial intelligence: What is it, why is it important, and should we be afraid?” Quartz, September 10, 2017, https://qz.com/1046350/the-quartz-guide-to-artificial-intelligence-what-is-it-why-is-it-important-and-should-we-be-afraid/.
13. João Bocas, “How AI Is Changing Healthcare: From Diagnosis to Treatment,” Digital Salutem, August 24, 2022,, https://digitalsalutem.com/how-ai-is-changing-healthcare-from-diagnosis-to-treatment/.
14. Victoria Woollaston, “Personalised TV: The Future of AI-Powered Entertainment or a Step Too Far?,” E&T, November 29, 2022, https://eandt.theiet.org/content/articles/2022/11/personalised-tv-the-future-of-ai-powered-entertainment-or-a-step-too-far/.
15. Adam Zewe, “Giving Robots Social Skills,” Massachusetts Institute of Technology, November 5, 2021, https://news.mit.edu/2021/robots-social-skills-1105.
16. Mike Thomas, “The Future of Robots and Robotics,” Built In, October 31, 2022, https://builtin.com/robotics/future-robots-robotics.

Friday, May 26, 2023

Confucian Communication Ethics in Media: A Short Introduction

 


1. Introduction

Confucianism, the system of thought that has been variously described as a philosophy, a way of life, a worldview, a religion, a culture, and so on, is named after Kung Fu-tzu, or Kung the Master. Confucius was born in the sixth century BCE in the principality of Lu in the modern Shandong Province of China. The socio-religio-cultural worldview that is identified as Confucianism and has characterized the way of life of a large segment of people in Asia and beyond for the last several thousand years began with an intellectual who was convinced that he had a divine mission to re-establish the social order of his time. Although Confucius attempted for many years to propagate his teachings through official government channels, his efforts were often not justly rewarded. Nonetheless, Confucius never gave up on teaching his disciples and also spent the last years of his life editing the classics of China’s past – all in the effort to provide a vision and way out of the state of social and political conflict due to human moral decline, especially among those in power.

Confucius’ pedagogical regiment consisted of lessons in civics, literature, mathematics, history, music, propriety, divination, and sports. This represented a comprehensive and integrated method for human beings to transform themselves from the inner core, starting with the individual undertaking a self-effort that would contribute positively to the entire society, indeed the world. In terms of communication style, Confucius shared similarity with Socrates, preferring to engage his students with questions and carrying out conversations rather than giving lectures (Smith, 1991, p.174).


2. Confucian Ethical Worldview

Communication is not exclusive to human beings, but ethical human communication in the Confucian paradigm requires a process of personal self-cultivation and transformation in order to be imbued with qualities that characterize full self-realization. Through a proper education and consistent learning, the individual embodies the following essential qualities (Runes, 1983, p. 338): Ren (仁, benevolence, humaneness); Yi (义; 義, righteousness, justice); Li (礼; 禮, propriety, rites); Zhi (智, wisdom, knowledge); Xin (信, sincerity, faithfulness). Indeed, these qualities demonstrate the human awareness of being in relationship with others and the desire to act towards others virtuously as their dignity deserves. Whether in formal religious ceremonies or in mundane daily routines, actions must be carried out with precision and intention in accordance with each particular context. Confucius taught, “Do not look at what is contrary to li, do not listen to what is contrary to li, do not speak what is contrary to li, and do not make any movement that is contrary to li” (Analects, 12.1).

When one is imbued with these qualities, one is appropriately called a Junzi (君子) – the paradigmatic model of Confucian personality. The individual embodies the highest degree of moral excellence and free from any sign of depravity, ill-will, and pettiness. Translated variously as ‘superior person,’ ‘exemplary person,’ and ‘profound person,’ the junzi communicates the image of one who has received a proper education and has the ability to establish in oneself the unity of knowledge and action.

Indeed, education and character, in the Confucian paradigm, are not two separate aspects of a fully realized person, but are integrally connected to one another, supporting and informing one another. According to Confucius, a junzi has nine wishes (Nadeau, 2015, p. 45): 1) to have a clear vision; 2) to be able to listen well; 3) to have a gentle appearance; 4) to exhibit reverential expressions; 5) to be true to one’s word; 6) to be conscientious of one affairs; 7) to make inquiries when in doubt; 8) to regret having lost one’s temper; and 9) to consider carefully before attaining something (Analects, Ch. 10).

While Confucian self-transformation is first and foremost to achieve self-realization, to be authentically human is not simply about acquisition of knowledge and skills for selfish purposes. While self-cultivation takes the individual as the point of departure, the self is not an isolated entity; rather it exists within an interconnected and ever-expanding network of human relations – starting with the family and going towards the community, the world, and indeed the cosmos. According to Tu Weiming, “Self-realization as a communal act presupposes a personal commitment for harmonizing the family, governing the state, and bringing peace to the world. The full realization of personhood entails the real possibility of transcending selfishness, nepotism, parochialism, nationalism, and anthropocentrism” (Tu, nd, p. 79). Thus, authentic humanity in the Confucian understanding is never narcissistic and self-serving, but ever conscious of the four essential dimensions of the shared human experience—self, community, Earth (nature) and Heaven.

Authentic humanity in Confucianism calls for the integration of the body, heart, mind, soul, and spirit of the self. This integration results in actions and interactions that promote harmony at all levels – from the home to the world and beyond. A highly cultivated person while deeply rooted in his/her immediate context, is nevertheless able to enter into relationship with other human beings, with nature, and with the transcendent. An essential element of the Confucian vision is the commitment to relationship of mutuality with Heaven, whose way is distinct and superior to that of human beings. Thus, human beings must open their heart and mind to the Way of Heaven so that their thoughts and deeds are in harmony with the will of Heaven.

The culmination of the process of self-cultivation is the ability to envision oneself as part of an intrinsic whole and be able to shift one’s locus of concern to others rather than being focused on one’s selfish needs and desires. As Huston Smith remarks, “In shifting the center of one’s empathic concern from oneself to one’s family one transcends selfishness. The move from family to community transcends nepotism. The move from community to nation overcomes parochialism, and the move to all humanity counters chauvinistic nationalism” (1991, p. 200). Indeed, the conscious move to the transcendent also overcomes egotistical anthropocentrism and be able to obtain what Tu Weiming calls an ‘anthropocosmic’ vision of reality (2013, p. 6).

Although Confucianism serves an all-encompassing role in the societies influenced by this worldview, it is usually not identified as a ‘religion’ by the people in these places. Religion, for many East Asians, is associated with institutional teaching or school of instruction, which is perceived as organizational and sectarian. Confucianism, on the other hand, is thoroughly diffused in the people’s lives, more like the air that East Asians breathe (Nadeau, 2014, p. 21). Even though certain aspects of Confucian thought and practices have been suppressed due to historical and political developments in the region, or judged as outdated and oppressive due to the rise in modernity and globalization, the Confucian worldview and its values still largely govern the way East Asians perceive themselves and relationship with others.

Many people in East Asian societies continue to perform family-oriented rituals rooted in Confucian teaching and making regular offerings to ancestors even if they do not explicitly identify themselves as Confucian. In Communist Vietnam, the government sanctions and organizes ceremonies annually to pay tribute to the legendary Hung kings who Vietnamese people consider to be their national ancestors. It is true that in East Asia, while students in the last century and a half no longer pore over Confucian classics and memorize sayings by the beloved sage, Confucianism remains very much a part of the social and spiritual fabric of East Asian societies as the ancient teachings get re-contextualized for the contemporary age.


3. Confucianism and the Media

While Confucian teachings have always been communicated through literature and lived traditions throughout the centuries, in the modern age, another common way that Confucian values get transmitted are through movies and dramas. Many media scholars have attributed the success of Korean dramas as part of the ‘Hallyu’ Korean wave in East Asian markets to what has been labeled as ‘cultural proximity’ (Yang, 2008, p.109). Cultural proximity refers to the cultural resemblances that enable people from different countries to appreciate and receive what each has to offer. This theory has been offered as an explanation for the popularity of Korean dramas among the Chinese audience who can relate to the depiction of “Neo-Confucian social concepts…awakening a respect for traditional values lost under communism” (Y. Kim, 2007, p. 127).

As for Japan, cultural proximity refers to the new consciousness of the similarities between the Korean and Japanese cultures, with the latter once perceiving the former as being ‘backwards’ and ‘underdeveloped’ (Kim, Agrusa, and Lee, 2007, p.1351). However, by seeing Confucian aspects embedded in the Korean culture as depicted in the dramas, Japanese people began to see Koreans in a new light. Cultural proximity indeed has been a popular theory among media scholars to explain the success of the Hallyu wave that began in the early 2000s and continues to be a strong presence in the global pop culture. Certainly, in Vietnam and Taiwan, countries profoundly influenced by Confucianism and where Korean dramas are widely watched, Vietnamese and Taiwanese audience can easily connect with the cultural elements and social traditions portrayed in the plotlines.

While cultural proximity is the most accepted explanation for the popularity of Korean dramas in its neighboring countries, other explanations would need to be made for why Korean dramas have managed to garner a large audience in countries where Confucianism is not the prevalent worldview, e.g., the United States and South Asian countries. No matter the reason, to this extent, the reach of the Korean wave means that Confucianism is then introduced to an entirely new audience in other parts of the world.

Although the depiction of the Confucian worldview and values in Asian dramas demonstrates the ongoing significance of Confucian thought in contemporary Asian society, one of the signifiers of the ‘revival’ of Confucianism in China itself is the production of the movie ‘Confucius’ in 2009 to commemorate the 60th anniversary of the founding of the People’s Republic of China and the 2,560th birthday of Confucius himself. The movie, which starred Chow Yun-fat as the great master and philosopher, was released in January 2010, during the same time that the Hollywood blockbuster ‘Avatar’ was playing across China. Although the Hollywood production out-grossed ‘Confucius’ 2.5 times per day (Lafraniere, 2010), the fact that the movie was made at all was remarkable, considering that during the Cultural Revolution, Confucius’ teachings were banned by Mao Zedong, who ordered his family home destroyed.

While the positive values of Confucianism have been portrayed in various communication genres, from literature to music, the controversial elements of Confucian social system have also been the subject of many artistic works, especially pertaining to the role of women in an hierarchical Confucian society. In Vietnamese society, the four virtues required of a married woman, consisting of work, manner, speech, and ethics remain deeply ingrained in the consciousness of the women who decide to enter matrimony and raise a family as well as the men who expect these virtues from their wives. Songs about mothers are regularly composed and continue to be popular even in the modern pop culture. At a karaoke party, anyone who chooses to sing a song about mother can guarantee to induce feelings of nostalgia, melancholy, and empathy from the listeners who are always ready to join in the chorus section.

In addition, the depiction of the struggles and suffering of women in loveless marriages arranged by parents, having to deal with dictatorial and demanding husbands who spend their drunken days playing chess and gambling is a staple in Vietnamese dramas and comedy. The 1993 critically acclaimed film by Tran Anh Hung, ‘The Scent of Green Papaya,’ for example, depicts the Vietnamese woman in the traditional stereotypes as a hardworking, patient, and kind person, who has to deal with a husband who only knows how to spend all the money she tries to save on his escapades. All she can do is to quietly accept her fate and suffering, just like countless other Vietnamese women throughout history.

Confronting this reality, Vietnamese find themselves torn between feeling distaste with such apparent inequality and injustice, at the same time admiration for the strength of Vietnamese women. Unfortunately, expressing admiration without the necessary critiques of the system can perpetuate an unjust model of the ideal wife and mother in Vietnamese society.


4. Conclusion

In summary, while Confucianism is academically categorized as a world religion, its organizational structure differs significantly from other religions, even Buddhism, which has temples and sanghas that serve as the official face of institutional Buddhism. Thus, communication and transmission of Confucian thought and worldview over the centuries have been implemented primarily through formal education, traditional practices, social inculcation, and literature rather than through individuals affiliated with religious institutions as in the case of Christianity and Islam. In the modern age, Confucian values and practices have also been depicted in various media such as films, plays, television drama, and music. Through the ongoing portrayal of elements of Confucianism in modern media, this worldview continues to influence the way East Asians perceive and communicate about themselves. At the same time, it also facilitates opportunities for deeper critique about unjust elements embedded in Confucian thought and practices as well as creating opportunities for dialogue with other religious systems in matters relevant to the contemporary milieu.


​References


Kim, S.S., Agrusa, J., Lee, H., & Chon, K. (2007). Effects of Korean television dramas on the flow of Japanese tourists. Tourism Management 28, 1340-1353.

Kim, Y. (2007). The rising East Asian ‘wave’: Korean media go global. Media on the move: Global flow and contra-flow. Ed. Daya Kishan Thussu. New York: Routledge.

Lafraniere, S. (2010, January 29). China’s zeal for ‘Avatar’ crowds out ‘Confucius’. The New York Times.

Nadeau, R.L. (2014). Asian religions: A cultural perspective. Malden, MA: Wiley Blackwell.
Runes, D.D., ed. (1983). Dictionary of Philosophy. Philosophical Library.

Smith, H. (1991). The world’s religions: Our great wisdom traditions. San Francsico: HarperOne.

Tu, W.M. (nd). Ecological implications of Confucian humanism. Retrieved from http://msihyd.org/pdf/19manuscript_tu.pdf.

Tu, W.M. (2013). Spiritual humanism. Hangzhou International Congress, “Culture: Key to Sustainable Development,” 15-17 May 2013, Hangzhou, China.

Yang, J. (2008). The Korean wave (hallyu) in East Asia: A comparison of Chinese, Japanese, and Taiwanese audiences who watch Korean TV dramas. Development and Society 41(1), 103-147.

Đối thoại liên tôn trong kỷ nguyên số (Phần 6/6 - Kết)


6. Công tác đối thoại trong bối cảnh mới

Các tài liệu của Giáo hội đã giới thiệu bốn hình thức đối thoại liên tôn mà tất cả mọi người có thể thực hiện với những mức độ khác nhau, như đã đề cập ở trên. Trong khi các hình thức đối thoại cơ bản có thể không thay đổi, việc áp dụng dĩ nhiên phải được điều chỉnh cho phù hợp với bối cảnh kỹ thuật số ngày nay. 

Trong kỷ nguyên số, đối thoại không còn bị giới hạn trong không gian vật lý. Như đã thấy, ngày nay, phần lớn nội dung trình bày ý tưởng và quan điểm của mọi người thường diễn ra trong không gian mạng. Không gian mạng là nơi người ta dùng để truyền bá chủ nghĩa cơ yếu tôn giáo, xuất bản các bản tuyên ngôn cực đoan, tuyển mộ những kẻ khủng bố tiềm năng và đăng tải hướng dẫn cách chế tạo bom để thực hiện các chiến dịch bạo lực. Internet không chỉ là một nền tảng truyền thông đại chúng truyền thống như báo và sách được in trên giấy. 

Không gian mạng ngày nay đã biến thành một không gian không thể thiếu được trong cuộc sống con người, nó là nơi mọi người được kết nối và tương tác với nhau. Nó là nơi người ta có thể dùng để gây chiến, gieo rắc chia rẻ, hận thù, bạo lực, nhưng cũng có thể là nơi để xây dựng hòa bình, tình liên đới và sự hiệp thông. Vì vậy, đối thoại phải được thực hiện một cách có chủ đích và hệ thống trong không gian này. Như Đức Bênêđíctô XVI đã khẳng định trong Thông điệp cho Ngày Truyền thông lần thứ 47,
Những không gian này, khi được tham gia một cách khôn ngoan và cân bằng, sẽ giúp thúc đẩy các hình thức đối thoại và tranh luận, nếu được tiến hành một cách tôn trọng và quan tâm đến quyền riêng tư, trách nhiệm và sự trung thực, có thể củng cố mối dây đoàn kết giữa các cá nhân và thúc đẩy hiệu quả sự hòa thuận của gia đình nhân loại.[49]
Nếu những người trong Giáo hội đã từng bước vào các nhà thờ Hồi giáo và giáo đường Do Thái để thực hiện đối thoại và xây dựng tình liên đới, thì điều tương tự cũng phải được thực hiện đối với các nền tảng trực tuyến nơi tụ họp của những người thuộc các truyền thống tôn giáo và hệ tư tưởng khác nhau. Tuy nhiên, khi nhìn sâu sắc vào sứ mệnh này, có thể thấy rằng đối thoại trong môi trường không gian mạng thách thức hơn nhiều so với không gian vật lý, một phần bởi vì các thực thể bên trong môi trường này là vô số. Mặc dù cơ hội đối thoại là vô hạn, nhưng không thể phủ nhận làm tốt sứ vụ thực sự rất là khó khăn.

Đối thoại trong kỷ nguyên kỹ thuật số đòi hỏi một nhận thức mới về ý nghĩa của khái niệm “cuộc sống hằng ngày”. Cái gọi là cuộc sống hằng ngày không còn chỉ là chuyện gặp gỡ mọi người ở chợ, ở quán cà phê, hay nơi làm việc. Cuộc sống hằng ngày còn bao gồm tất cả các cuộc gặp gỡ trên phương tiện mạng xã hội, trong đó có “bạn bè” trên Facebook, “những người theo dõi” trên Instagram và Twitter, và những người đồng nghiệp trên các diễn đàn thảo luận. Thuật ngữ “chuyên gia” trong việc đối thoại liên tôn không còn chỉ dành để nói về những người có bằng Thần học, Kinh Thánh, hay Tôn giáo học. 

Không gian hội thảo các vấn đề không chỉ là các phòng máy lạnh được bài trí đẹp đẽ tại các nhà thờ, học viện, thậm chí cả các phòng hội nghị của khách sạn cao cấp. “Chuyên gia” trong bối cảnh ngày nay còn bao gồm những người có khả năng thâm nhập vào các nền tảng khác nhau trên internet để tham gia đối thoại với các “chuyên gia” khác trong môi trường trực tuyến, trong các diễn đàn mà các nhóm người khác nhau tìm đến để bày tỏ suy nghĩ và cảm xúc.

Do đó, như Đức Bênêđíctô XVI khẳng định, bối cảnh mới đòi hỏi “sự cam kết của tất cả những ai ý thức về giá trị của đối thoại, tranh luận có lý trí và lập luận hợp lý; của những người cố gắng trau dồi các hình thức diễn đạt và diễn đạt thu hút những nguyện vọng cao quý nhất của những người tham gia vào quá trình giao tiếp."[50] Sứ mệnh đối thoại của Giáo hội hiện nay đòi hỏi một cái nhìn hoàn toàn mới về các hình thức đối thoại khác nhau từng được Giáo hội đưa ra trước đây. 

Trong thời đại kỹ thuật số, việc phải thực hiện các hình thức đối thoại liên tôn trong không gian trực tuyến yêu cầu nơi mỗi thành viên trong Giáo hội sự sáng tạo để đáp ứng tốt hơn những thay đổi trong lối sống và cách giao tiếp trong xã hội ngày nay. Thiết nghĩ các chuyên gia về đối thoại liên tôn cần nghiên cứu và tìm ra những phương cách thiết thực, hiệu quả để đối thoại trong không gian mạng, bên cạnh những hình thức đối thoại trong không gian vật lý.

***

Trong kỷ nguyên kỹ thuật số, Giáo hội phải đương đầu với nhiều thách thức khi thực hiện sứ mệnh của mình. Một trong những thách đố lớn nhất của xã hội ngày nay là tư duy hậu sự thật có nguy cơ phá vỡ sự hiệp nhất trong Giáo hội cũng như các mối quan hệ giữa các tôn giáo. Trước bối cảnh đáng quan ngại này, các vị lãnh đạo Giáo hội phải chủ động và sáng tạo trong sứ mệnh đối thoại nhằm thúc đẩy sự đoàn kết bên trong Hội Thánh cũng như sự hòa hợp giữa các tôn giáo. Đối thoại giữa các tôn giáo phải tiếp tục là yếu tố chủ chốt của Giáo hội và tất cả các thành viên của Giáo hội. Đây không phải là một cách thức mới để thể hiện bản chất và sứ vụ của Giáo hội, nhưng là cách thức thiết yếu, nhất là trong bối cảnh ngày nay, sứ mệnh phục vụ Nước Trời của Giáo hội đang bị cản trở bởi chủ nghĩa bè phái, cố chấp, chủ nghĩa cơ yếu tôn giáo và chủ nghĩa cực đoan. 

Những hiện tượng và trào lưu tiêu cực này lại được hỗ trợ và được kích động bởi các công cụ và chiến dịch tuyên truyền thông tin xuyên tạc, sai lệch, ác ý. Sự trung thành của chúng ta với sứ mệnh này có nghĩa là chúng ta tiếp tục cam kết với các giá trị hòa bình, công lý và lòng nhân ái – những giá trị chỉ có thể được thực hiện thông qua đối thoại với những người thuộc các nền văn hóa và tôn giáo khác. Như Thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolô II đã tuyên bố, các Kitô hữu phải “cam kết đối thoại với các tín đồ của tất cả các tôn giáo” và “sẽ chung tay với tất cả nam và nữ thiện chí và làm việc cùng nhau để mang lại một xã hội công bằng và hòa bình hơn, trong đó người nghèo sẽ là người đầu tiên được phục vụ."[51]

Truyền bá sứ điệp Tin Mừng và loan báo Nước Thiên Chúa luôn là ưu tiên lớn nhất trong suốt lịch sử của Giáo hội. Sự tiến bộ về công nghệ thông tin và truyền thông đã được chứng minh có tiềm năng mang lại lợi ích to lớn trong sứ mệnh truyền bá Phúc Âm. Tuy nhiên, thời đại kỹ thuật số và tư duy hậu sự thật hiện nay cũng gây ra những trở ngại cho tính hiệu quả của công việc mà Giáo hội đang thực hiện. Bài viết này khẳng định mạnh mẽ rằng đối thoại liên tôn là điều cần thiết cho đời sống và sứ mạng của Giáo hội trong bối cảnh xã hội hiện nay. 

Trước những thế lực xã hội trực tiếp hoặc gián tiếp nhắm mục tiêu loại bỏ tôn giáo ra khỏi đời sống con người hoặc gây bất ổn cho nhân loại bằng cách gieo rắc sự hiểu lầm và xung đột tôn giáo, Giáo hội cần phải nỗ lực gấp đôi trong việc đối thoại giữa các tôn giáo ở mọi cấp độ và trong mọi môi trường bất kể vật lý hay kỹ thuật số. Tuy nhiên, hành động đối thoại đó được thực hiện như thế nào là điều mà các vị lãnh đạo trong Giáo hội cần nghiêm túc nghiên cứu, phân định và thử nghiệm nhằm đáp ứng được bối cảnh xã hội và lối tư duy của con người thời nay. 

______
49. Đức Giáo Hoàng Bênêđíctô XVI, Sứ điệp ngày Thế giới Truyền thông 2013, http://www.vatican.va/content/benedict-xvi/en/messages/communications/documents/hf_ben-xvi_mes_20130124_47th-world-communications-day.html.
50. Ibid.
51. Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolô II, Sứ điệp ngày Thế giới Truyền thông 1981, https://w2.vatican.va/content/john-paul-ii/en/speeches/1981/february/documents/hf_jp-ii_spe_19810221_manila-auditorium.html, 5.

Thursday, May 25, 2023

Đối thoại liên tôn trong kỷ nguyên số (Phần 5/6)

5.  Đối thoại trong sứ mệnh của Giáo hội

Đối mặt với vấn nạn hậu sự thật, Giáo hội có thể chọn đi theo dòng chảy, chấp nhận thực tế này như một sự việc không thể tránh khỏi của quá trình tục hóa và dân chủ hóa đang diễn ra trên toàn cầu; hoặc Giáo hội có thể nghiêm túc nhìn nhận vấn đề, suy tư và phân định, đồng thời tìm được tiếng nói nhằm vượt ra khỏi tình trạng hỗn độn trong xã hội. Trong thời đại quá tải thông tin, có những tiếng nói trái ngược nhau, cũng như những thông điệp không nhất quán xuất phát từ hoặc nói về Kitô giáo, Giáo hội phải đương đầu với tình trạng này bằng cách dấn thân mạnh mẽ vào một chương trình đối thoại với các tôn giáo bạn cũng như với các giáo phái Kitô giáo khác. 

Theo nhà thần học Công giáo người Mỹ gốc Việt Peter C. Phan, đối thoại giữa các tôn giáo là điều bắt buộc trong thế giới toàn cầu hóa hiện đại được định hình bởi sự di cư quốc tế, công nghệ truyền thông và các sự kiện chính trị và xã hội. Phan nhận xét, "Tôn giáo không thể hoạt động một cách xác thực và thực sự, và không thể đạt được mục tiêu của mình nếu không tham gia đối thoại với các tôn giáo khác.”[35] Đối với Phan, các truyền thống tôn giáo thường xuyên giao tiếp với nhau thông qua các hình thức đối thoại khác nhau là một phần tự nhiên và thiết yếu của tôn giáo trong thế giới đương đại. Tuy nhiên, đó là một thế giới đầy rẫy những nguy cơ xung đột giữa các tôn giáo và ngay cả trong nội bộ của mỗi tôn giáo.

Tư duy hậu sự thật được đặc trưng bởi vô số tin tức giả mạo không được kiểm soát đòi hỏi các tôn giáo không chỉ mạnh dạn đối thoại với tín đồ của mình, mà còn phải đối thoại một cách cởi mở với nhau để tạo ra sự hiểu biết lẫn nhau, giải quyết các xung đột giữa các tôn giáo, đồng thời ngăn chặn ảnh hưởng xấu từ những người theo chủ nghĩa cơ yếu (fundamentalism) và chủ nghĩa cực đoan (extremism). Để đối phó với những nhóm hoặc người cố tình tạo xung đột giữa các tôn giáo nhằm đạt được lợi ích cá nhân, các truyền thống tôn giáo cần có tiếng nói chung, thông qua quá trình đối thoại liên tôn để duy trì sự hòa hợp tôn giáo, đồng thời đạt được những mục tiêu cao cả mà tất cả các tôn giáo đặt ra cho các tín đồ của mình cũng như cho toàn thể nhân loại.

Về phía Giáo hội Công giáo, đối thoại liên tôn không phải là một khái niệm hoặc hoạt động mới lạ. Từ lâu, Giáo hội đã ý thức được rằng đối thoại liên tôn gắn liền với sứ mạng cũng như chính sự tồn vong của Giáo hội. Năm 1964, Đức Giáo Hoàng Phaolô VI đã tuyên bố trong Thông điệp Ecclesiam Suam rằng: “Đối thoại là một phương thức mới để trở thành Giáo hội” (Dialogue is a new way of being Church).[36] Hơn năm thập kỷ sau, phải nói rằng, đối thoại không còn là điều gì mới mẻ, cũng không phải chỉ là một phương thức, nhưng thật ra, đó chính là cách để Giáo hội trở thành Giáo hội và thực hiện sứ mệnh truyền giáo của mình. 

Điều này được chứng kiến qua hàng loạt văn kiện của Giáo hội bàn thảo về đối thoại và thái độ đối với các tôn giáo bạn như: – Sắc lệnh Ad Gentes (Hoạt động Truyền giáo); Tuyên ngôn Nostra Aetate (Giáo Hội Với Các Tôn Giáo Ngoài Kitô Giáo) của Công Đồng Vatican II; Tông thư Missio Redemptoris (Sứ Vụ Đấng Cứu Thế) (1990) của Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolô II ; Tông huấn Ecclesia in Asia (Giáo Hội Tại Châu Á) của Thượng Hội Đồng Giám mục Á châu (1999); Tông thư Dialogue and Mission (Đối Thoại Và Truyền Giáo) (1984) và Tông thư Dialogue and Proclamation (Đối Thoại Và Công Bố Tin Mừng) (1991) của Đức Gioan Phaolô II.

Về mặt lý thuyết, nội dung từ tất cả những văn kiện này chứng tỏ đối thoại là một hoạt động không thể tách rời khỏi đời sống và sứ mạng của Giáo hội Công giáo. Bên cạnh những tuyên bố mang tính lý thuyết, Giáo hội cũng đã có rất nhiều những thực hành để thúc đẩy đối thoại liên tôn và xây dựng tinh thần liên đới giữa các tôn giáo. Tại Vatican vẫn thường xuyên tổ chức những buổi gặp gỡ giao lưu giữa Công giáo và các tôn giáo bạn. Ngoài ra các vị giáo hoàng trong các chuyến tông du luôn chú tâm đến việc gặp gỡ các vị lãnh đạo tôn giáo bạn ở quốc gia mà các ngài tới thăm. Đây chỉ là những hoạt động bề nổi của vô số hoạt động liên tôn cụ thể khác đang diễn ra ở mọi cấp độ của Giáo hội trên toàn thế giới.

Vì thế, đối thoại không phải là một lựa chọn trong nhiều lựa chọn khác nhau, nhưng là lựa chọn thiết yếu không thể bỏ qua trong việc thực thi sứ mạng mà Thiên Chúa đã giao phó cho Hội Thánh. Sứ mạng của Giáo hội như đã được khẳng định là “loan báo Nước Thiên Chúa được thiết lập trên trần gian này trong Chúa Giêsu Kitô, qua sự sống, cái chết và sự phục sinh của Người.”[37] Sứ mạng này bắt nguồn từ sứ mạng và sứ vụ của chính Chúa Giêsu, đó là công bố vương quốc của Đức Chúa Trời – kêu gọi mọi người ăn năn sám hối, tham dự vào vương quốc và làm việc cho vương quốc của Đức Chúa Trời. Như Hiến Chế Mục Vụ Gaudium et Spes tuyên bố: “Giáo hội chỉ có một mục đích duy nhất – đó là Nước Trời có thể trị đến và sự cứu rỗi loài người có thể được hoàn thành.”[38]

Nước Trời mà Chúa Giêsu đã công bố và Giáo hội luôn cổ vũ hết sức nhiệt tình trong mọi thời đại là gì? Thứ nhất, đó là nơi hòa bình vượt thắng mọi xung đột và bạo lực, như nhà tiên tri Isaia đã minh họa tuyệt vời bằng những hình ảnh con sói sống cùng cừu con, và trẻ thơ sẽ chăn dắt cả sư tử và bò tơ (Is. 11,6). Trong Vương quốc này, những con người và nhóm người trước đây trải qua những cuộc xung đột và đổ máu, nay có thể đến với nhau trong tình bằng hữu và sự hòa hợp. 

Thứ hai, Nước Trời là một nơi mà sự hòa nhập được coi trọng hơn sự loại trừ hay sự ưu tiên cho những người giàu có, tri thức, quyền lực. Chúa Giêsu đã luôn thiên về lối hòa nhập này suốt thời gian Ngài thực hiện sứ vụ, bằng những hành động như dùng bữa với nhiều đối tượng khác nhau – những người thuộc thành phần thượng lưu trong xã hội Do Thái cũng như các tội nhân. Ngài trò chuyện với những người bình thường cũng như các thành viên của tầng lớp chính trị. Ngài vượt qua các rào cản văn hóa, tôn giáo, giới tính để trò chuyện với một phụ nữ Samari, và thậm chí chạm vào một người bị bệnh phong. 

Thứ ba, Nước Trời là nơi dành sự quan tâm ưu tiên cho những người nghèo và những người bị gạt ra ngoài lề xã hội. Nhà thần học giải phóng người Sri Lanka Aloysius Pieris, S.J. khẳng định rằng giữa Đức Chúa Trời và người nghèo có một hiệp ước bảo vệ giúp đảm bảo quyền tự do và chiến thắng cuối cùng của họ.[39] Chính vì sự quan tâm ưu tiên này đối với những người thấp cổ bé họng mà ngay từ đầu sứ vụ của mình, Chúa Giêsu đã tuyên bố rằng Ngài đã được xức dầu và được sai đi để loan báo Tin Mừng Nước Trời cho người nghèo, công bố tự do cho các tù nhân, và giải thoát những người bị áp bức (Lc 4,18).

Viễn tượng tốt đẹp của Chúa Giêsu về Nước Trời là một nơi hòa bình, công lý và lòng trắc ẩn tiếp tục là viễn tượng của Giáo hội khi Giáo hội tìm cách loan báo Nước Trời thông qua sứ vụ đối thoại giữa các tôn giáo. Cuộc đối thoại liên tôn này, như Hội đồng Giáo Hoàng về Đối thoại Liên tôn đã khẳng định, không chỉ dành riêng cho các chuyên gia mà là trách nhiệm của toàn thể Giáo hội. “Được hướng dẫn bởi giáo hoàng và các giám mục của họ, tất cả các giáo hội địa phương và tất cả các thành viên đều được kêu gọi đối thoại.”[40] Các thành viên của Giáo hội thực hiện các hình thức đối thoại khác nhau — về cuộc sống, hành động, trao đổi thần học, kinh nghiệm tôn giáo — tùy thuộc vào chuyên môn, trách nhiệm của họ trong Giáo hội và tình trạng đời sống của họ.

Dù là thông qua hình thức này hay hình thức khác, hay kết hợp giữa bốn hình thức đối thoại nêu trên, mục đích của đối thoại liên văn hóa và liên tôn trong sứ mạng của Giáo hội không chủ trương thuyết phục tất cả mọi người gia nhập Kitô giáo, mà là hoán cải lòng người để phục vụ Vương quốc hòa bình, hòa hợp và đầy lòng thương xót của Chúa. Paul F. Knitter nhận xét rằng, “Cho dù một nhà truyền giáo không có trường hợp rửa tội nào để báo cáo, nhưng người đã giúp người Hồi giáo, Ấn giáo, Phật giáo và Cơ đốc giáo sống với nhau và làm việc với nhau một cách yêu thương và công bình, người ấy là một môn đệ thành công của Đức Kitô.”[41] 

 Tuy nhiên, việc đối thoại liên tôn không loại trừ khả năng các thành viên của các tôn giáo khác quyết định gia nhập Kitô giáo khi họ được Chúa Thánh Thần thúc đẩy và lương tâm tự do của họ quyết định làm điều dó. Dù sao đi chăng nữa thì việc cải đạo không cần và không nên là chủ trương, cho dù là ngấm ngầm hay công khai, của công việc đối thoại liên tôn, một hoạt động mà sự cởi mở và tin tưởng lẫn nhau là quy tắc không thể thiếu được.

Đối thoại là cách thức để trở thành Giáo hội, tức là để thực hiện sứ mạng của Giáo hội bởi vì, theo lời của Đức Thánh Cha Gioan Phaolô II, đối thoại “ở mức độ sâu xa nhất của nó luôn luôn là một cuộc đối thoại của ơn cứu độ, bởi vì nó tìm cách khám phá, làm sáng tỏ và hiểu rõ hơn những dấu hiệu của cuộc đối thoại lâu đời mà Đức Chúa Trời duy trì với nhân loại."[42] Giáo hội chứng tỏ mình trung thành với sáng kiến thiêng liêng này khi tham gia vào cuộc đối thoại với mục đích tạo điều kiện thuận lợi cho việc hoán cải mọi dân tộc về Nước Thiên Chúa. Paul F. Knitter chỉ ra rằng đối thoại không chỉ đơn giản là lắng nghe và học hỏi từ / về người khác.

Khía cạnh khác của đối thoại là nói, tức là công bố và làm chứng về những gì chúng ta cho là sự thật. Chia sẻ niềm xác tín của chúng ta vào Chúa Giêsu là Đường, Sự thật và Sự sống, cũng là một nhiệm vụ quan trọng không kém việc kiên nhẫn lắng nghe người khác nói về niềm tin tôn giáo của họ. Trong Tin Mừng của Gioan, khi ông Tôma vốn là người có tính hay nghi ngờ, hỏi Chúa Giêsu: “Lạy Chúa, chúng con không biết con đang đi đâu, vậy làm sao chúng con biết đường?” Chúa Giêsu đã trả lời: “Ta là đường, là sự thật và là sự sống (Ga 14,5-6). Câu trả lời ngắn gọn của Chúa Giêsu đảm bảo với Tôma rằng bất kỳ sự ngờ vực và băn khoăn nào về tương lai đều có thể được giải quyết một cách triệt để khi ông nhận ra và thấu hiểu cách chính xác về Chúa Giêsu.

Chúa Giêsu là đường đi. Khi Chúa Giêsu Kitô tuyên bố chính Ngài là con đường dẫn đến Đức Chúa Cha, nguồn sống đích thực, Ngài đang nói về một phương thức mới để hiện diện và hoạt động trong đời. Thời giáo hội sơ khai, những người đi theo Chúa Giêsu thường được biết đến là những người theo Đạo, hay thuộc về Con Đường (belonged to the Way) (Cv 9,2; 11,26; 19,9; 24,22). Chẳng hạn, Thánh Phaolô đã tự giới thiệu mình với Tổng trấn Rôma rằng: “Nhưng điều này tôi thú nhận với ngài, rằng theo Đường, mà người ta gọi là một giáo phái, tôi thờ phượng Đức Chúa của tổ phụ chúng tôi, tin mọi điều do Luật pháp quy định và được chép trong các sách Tiên tri” (Cv 24,14). Mặc dù trong tiếng Anh, các Kitô hữu ngày nay không tự gọi mình và cũng không được coi là người thuộc về “Con đường”, nhưng người Việt Nam chúng ta vẫn tự xưng hoặc được gọi là những người “theo đạo” hoặc người “có đạo”, mà đạo chính là đường đi tới hạnh phúc đích thực, sự sống sung mãn. Người Công giáo Việt Nam xác tín rằng, “đạo/đường” của chúng ta là Chúa Giêsu, là Con Đường dẫn đến sự sống vĩnh cửu.

Việc mô tả các Kitô hữu thời kỳ đầu như những người “bước theo Con Đường” rất có thể bắt nguồn từ chính cách Chúa Giêsu đã nói về mình như được minh chứng trong tuyên bố ở trên. Bằng cách tự đề cập đến mình cách tương tự, các Kitô hữu đã nêu bật một lối sống đặc biệt khác với những lối sống của những người xung quanh, đặc biệt là các dân ngoại. Đối với các Kitô hữu, đó là một lối sống bao gồm thành tâm ăn năn tội lỗi, mến Chúa yêu người (ngay cả kẻ thù), và loan báo Nước Trời chan chứa tình yêu, sự hòa hợp, hòa bình và công lý. Con đường do Chúa Giêsu vạch ra và được nhiều thế hệ Kitô hữu noi theo phải tiếp tục là con đường mà các Kitô hữu đương thời can đảm bước theo cũng như công bố trong đời sống và trong hoạt động đối thoại giữa các tôn giáo.

Sự thật. Khi Chúa Giêsu tuyên bố mình là Đường đi, Ngài cũng củng cố niềm tin của các môn đệ vào Ngài bằng cách xác nhận rằng Ngài chính là “Sự thật”. Trong cuộc sống, con đường để bước đi có rất nhiều lối với những khúc quanh co, gồ ghề, gian nguy, người ta có thể dễ dàng bị dẫn vào con đường sai lầm do thiếu hiểu biết, si mê và lừa dối. Chọn con đường sai lầm có thể dẫn đến bất hạnh, tù đày, hoặc thậm chí là cái chết và sự đau khổ đời đời. Tuy nhiên, theo Chúa Giêsu, chúng ta tin rằng Ngài sẽ dẫn chúng ta đi trên con đường dựa trên lẽ thật, sẽ dẫn chúng ta đến tự do (Ga 8,32), tình yêu đích thực và sự sống sung mãn. Chúa Giêsu cũng khẳng định Ngài đến thế gian này không gì ngoài mục đích “làm chứng cho sự thật” (Ga 18,37). Giáo hội và các tín hữu trong Hội Thánh sẽ thể hiện rõ nét và đúng đắn bản chất của mình, khi chúng ta can đảm công bố những chân lý mà Chúa đã mặc khải cho chúng ta. Theo Đức Thánh Cha Bênêđíctô XVI,
Chân lý là LOGOS – LỜI, Lời tạo nên DIA-LOGOS – ĐỐI THOẠI và do đó, kiến tạo truyền thông và hiệp thông. Khi giúp con người thoát khỏi những ý kiến và ấn tượng chủ quan, chân lý giúp họ có khả năng vượt lên trên những giới hạn văn hóa và lịch sử, giúp nhau xác định giá trị và bản chất của mọi vật. Chân lý khai mở và kết hợp tâm trí của chúng ta với LOGOS của tình yêu: đó là sứ điệp và chứng tá của tình yêu Kitô giáo. Trong môi trường văn hóa xã hội hiện hành có xu hướng tương đối hóa chân lý, việc sống bác ái trong chân lý giúp người ta hiểu rằng việc gắn bó với các giá trị Kitô giáo không những hữu ích, nhưng còn là một yếu tố tất yếu để xây dựng một xã hội tốt đẹp và giúp phát triển con người cách toàn vẹn và đích thực.[43]
Trong việc này, chúng ta không thể bỏ qua việc công bố Chúa Giêsu là hiện thân tối hậu của chân lý mà nhân loại từng biết. Tác giả và nhà tâm lý học nổi tiếng Jordan Peterson chỉ ra rằng, trong sách Sáng thế ký, qua Logos (Ngôi Lời) mà Thiên Chúa đã tạo nên trật tự tốt lành từ tình trạng hỗn loạn.[44] Theo Peterson, trật tự được kiến tạo khi có sự hiện diện của Lời nói yêu thương và can đảm của Chân lý. Đức Kitô – Ngôi Lời nhập thể – đã tự nguyện hy sinh chính mình vì chân lý, vì sự tốt lành, vì Thiên Chúa.[45] Nếu như Chúa Giêsu – Ngôi Lời nhập thể, Lời nói sự thật – chính là phương thức kiến tạo nên trật tự trong vũ trụ từ thời nguyên thủy, vai trò của Ngài vô cùng thiết yếu trong bối cảnh hậu sự thật ngày nay. Trong một thế giới ngày càng hỗn loạn, sự thật ngày càng bị phớt lờ, không được tôn trọng, việc công bố Chúa Giêsu là “Sự thật” không thể thiếu được trong chương trình Phúc Âm hóa của Giáo hội. Trong điều này, Giáo hội không thể nhân nhượng hay dè dặt, bất kể xã hội đang ưa chuộng những trào lưu tư duy nào.

Sự sống. Chúa Giêsu đã tuyên bố, “Tôi đến để cho chiên được sống và sống dồi dào” (Ga 10,10). Tuyên bố này của Chúa Giêsu khẳng định nguồn gốc Kinh Thánh đối với truyền thống nhân văn Kitô giáo đã được phát triển suốt chiều dài lịch sử của Giáo hội. Chủ nghĩa nhân văn Kitô giáo được xây dựng theo mẫu gương của Con Người nhập thể là Chúa Giêsu Kitô, Người chính là sự hợp nhất hoàn hảo giữa Thiên Chúa và con người. Lấy cảm hứng từ mầu nhiệm nhập thể, các Kitô hữu cũng được kêu gọi để kết hợp với Thiên Chúa qua việc trở nên hợp nhất với Con Nhập Thể của Người là Chúa Giêsu Kitô. Chính Chúa Kitô trở thành thước đo cho sự phát triển đạo đức, xã hội và tâm linh của con người, và chính Chúa Kitô là Đấng giúp con người chiến thắng sức mạnh của tội lỗi, thấm nhuần trái tim viên mãn công lý, và biểu lộ những chiều kích cao quý của bản chất con người.[46]

Hiến Chế Mục Vụ Gaudium et Spes, một trong những tài liệu quan trọng nhất của Giáo hội Công giáo, tuyên bố rằng chủ nghĩa nhân văn Kitô giáo được định nghĩa bởi "sự trưởng thành về tinh thần và đạo đức của loài người" và được đặc trưng bởi "trách nhiệm với anh em của mình và với lịch sử."[47] Ngược với chủ nghĩa nhân văn Kitô giáo là sự suy đồi đạo đức khiến thế giới bị bao trùm bởi “cấu trúc tội lỗi thực sự” và “nền văn minh sự chết” được phản ánh trong sự thiếu tôn trọng sự sống con người, xung đột ở cấp khu vực và toàn cầu, nạn nghèo đói và suy thoái môi trường, và nhiều vấn nạn khác nữa.

Những biểu hiện này phản ánh rõ rệt tình trạng thiếu phát triển con người một cách toàn diện. Do đó, chủ nghĩa nhân văn Kitô giáo kêu gọi học hỏi Chúa Giêsu trong cách chúng ta đối xử với đồng loại cũng như tạo vật, nhằm thăng tiến trọn vẹn trong mọi lĩnh vực trong đời sống chúng ta. Chủ nghĩa nhân văn Kitô giáo khẳng định rằng để thành con người đích thực, đạt tới sự hưng thịnh và hạnh phúc viên mãn, phụ thuộc trực tiếp vào hành động của chúng ta đối với bản thân, với người khác và cả với các loài thụ tạo. Nói cách khác, mục tiêu tối hậu của mỗi chúng ta là đạt được sự sống vĩnh cửu trực tiếp phụ thuộc vào việc tuân thủ một chủ nghĩa nhân văn Kitô giáo, mà Giáo hội đã phát triển và truyền đạt cho chúng ta qua các giáo huấn của Hội Thánh suốt hai nghìn năm qua.

Ba ý niệm mà Chúa Giêsu mô tả về chính Ngài là “Đường”, “Sự thật” và “Sự sống” diễn đạt đầy đủ sứ điệp Kitô giáo mà Giáo hội phải công bố bằng cả lời nói và việc làm. Với tư cách là Nhiệm thể của Chúa Kitô, Giáo hội và các thành viên của mình có nhiệm vụ công bố nhân danh Chúa Kitô, đồng thời noi gương Ngài trong các hành động của mình. Không thể đánh giá thấp giá trị truyền thông của các hành động được nhìn thấy từ các vị lãnh đạo và các thành viên trong Hội Thánh, bên cạnh những lời nói mà người ta được nghe.

Thật vậy, nếu người dân tin vào những gì họ nghe được, đó là bởi vì họ đã quan sát thấy rằng những lời nói đó đã được chuyển thành những hành động cụ thể, trung thực, mang lại sự sống. Liên quan đến sứ mệnh đối thoại liên tôn mà bài viết bàn luận tới, những hành động xác thực nhằm củng cố cho những lời lẽ được công bố cũng là điều bắt buộc. Như Đức Thánh Cha Phanxicô đã khẳng định: “Chúng ta không áp đặt bất cứ điều gì, chúng ta không áp dụng bất kỳ chiến lược tinh vi nào để thu hút các tín hữu; thay vào đó, chúng ta làm chứng cho những gì chúng ta tin và việc chúng ta là ai với niềm vui và sự đơn sơ."[48] 

----------
35. “Peter C. Phan – being religious as being interreligious,” Rumiforum, https://youtu.be/YrSCMZu47HM.
36. Đức Giáo Hoàng Phaolô VI, Thông điệp Ecclesiam Suam http://w2.vatican.va/content/paul-vi/en/encyclicals/documents/hf_p-vi_enc_06081964_ecclesiam.html, 63.
37. Pontifical Council for Interreligious Dialogue, Dialogue and Proclamation, http://www.vatican.va/roman_curia/pontifical_councils/interelg/documents/rc_pc_interelg_doc_19051991_dialogue-and-proclamatio_en.html, 58.
38. Vatican II, Gaudium et Spes, http://www.vatican.va/archive/hist_councils/ii_vatican_council/documents/vat-ii_const_19651207_gaudium-et-spes_en.html, 45.
39. Aloysius Pieris, Fire and Water: Basic Issues in Asian Buddhism and Christianity (Maryknoll, NY: Orbis Books, 1993): 151.
40. Dialogue and Proclamation, 43.
41. Paul F. Knitter, “Mission and Dialogue,” Missiology: An International Review, Vol. 33, no.2, April 2005: 209
42. Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolô II, “Address to the Pontifical Council for Interreligious Dialogue,” 13/11/1992, https://w2.vatican.va/content/john-paul-ii/en/speeches/1992/november/documents/hf_jp-ii_spe_19921113_dialogo-interreligioso.html, 2.
43. Caritas in Veritate, Số 4.
44. Jordan Peterson, Beyond Order: 12 More Rules for Life (New York: Penguin, 2021): Epub version.
45. Ibid.
46. Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolô II, Thông điệp Redemptor Hominis (1979), http://w2.vatican.va/content/john-paul-ii/en/encyclicals/documents/hf_jp-ii_enc_04031979_redemptor-hominis.html , số 10
47. Công đồng Vatican II, Hiến Chế Mục Vụ Về Giáo Hội Trong Thế Giới Ngày Nay Gaudium et Spes, http://www.vatican.va/archive/hist_councils/ii_vatican_council/documents/vat-ii_const_19651207_gaudium-et-spes_en.html, no.22.
48. Đức Giáo Hoàng Phanxicô, “Address to the Pontifical Council for Interreligious Dialogue,” 28/11/2013, https://w2.vatican.va/content/francesco/en/speeches/2013/november/documents/papa-francesco_20131128_pc-dialogo-interreligioso.html.